Một thời oanh liệt trẻ trai
Tự do thoải mái nào ai sánh bằng?
Rồi sau đám cưới... loằng ngoằng
Tự nhiên “tình nguyện” làm thằng đeo gông
Tự nhiên “tình nguyện” làm chồng
Lần lượt làm bố hai thằng cu con
Rồi nhiều khi cũng "phát điên”
Vợ dỗi, con khóc, gạo tiền, áo cơm...
Lại ước về “thủa cô đơn”
Tự do thoải mái sướng hơn Ngọc Hoàng...
Chiều nay vợ bỗng nhẹ nhàng
“Em về ngoại với hai thằng cu con
Em về đúng một tháng tròn
Anh tự lo liệu nước non, cửa nhà”
Nghe mà sướng, muốn vỡ òa
Nhưng vờ kiềm chế kẻo mà ... mất vui
Đợi cho vợ “về ngoại” rồi
Mình ta một cõi đất trời riêng ta
Thức khuya, dậy muộn, ai la?
Áo quần vứt xó cũng là thường thôi
Nấu nướng tốn ga, hỏng nồi
Cứ ra quán nhậu mà ngồi lai rai
Cửa nhà thì chẳng có ai
Bẩn đâu mà phải dở hơi lau nhà
Tắm nhiều cho “nhạt thịt” ra
Ba ngày một bận, thế mà vẫn... thơm
Ra đường, thấy gái cứ dòm
Tự nhiên phơi phới như còn thanh niên.
“Vô tư” được mấy ngày liền
Bỗng dưng nhớ “nỗi ưu phiền” hôm qua
Một mình – nhà rộng bao la
Thấy nhớ dáng vợ đi ra đi vào
Nhớ con ríu rít nói chào
Nói chưa tròn chữ, từ nào cũng sai
Nhớ vội vàng mỗi sớm mai
Nhớ khi hạnh phúc “trả bài’ đêm khuya
Mấy tuần nữa vợ mới về
Một mình, tưởng sướng, thế mà phát điên
Không ai mới thật ưu phiền
Chả gì bằng có vợ hiền, con ngoan
Chiều nay về sớm, vội vàng
Anh cũng “về ngoại” thăm nàng, thăm con...
► ĐỪNG QUÊN CHIA SẺ CHO BẠN BÈ CÙNG XEM BÀI VIẾT NÀY (▰˘◡˘▰)