Mẹ Là Tất Cã Mẹ Ơi
Có những chiều thu nhặt lá vàng
Nghe lòng tràng ngập nỗi miên mang
Chặng nhớ ân sư tình mai mát
Ôi lòng mẹ đó...!kính thênh than.
Hỏi từng bờ đê, gió hiu hiu mẹ tôi đâu rồi..Cứ mỗi khi những làng gió thu diệu mát trở về, trời đất nhiếm màu quang sáng, nhìn từng chiếc lá vàng đơn độc, đang cuộn vào hư không vô tận, nghe tiến rỉ rít của những giọt mưa ngâu bên dòng suối xa vắng. Có lẽ trong chúng ta ai cũng dấy lên 1 nỗi niềm bâng khuâng xao xuyến lạ kỳ, bâng khuâng bởi giữa vũ trụ bao la kia, thân phận mình sao bé nhỏ tầm thường và mong manh. Sao xuyến vì trong cõi sanh tử này, đời mình vẫn còn diểm phúc được sinh ravà lớn khôn trong bầu trời tình thương yêu, hiền hòa, trong mát của Cha và Mẹ.
Ơn cha lành cao như núi thái
Đức mẹ hiền sánh tận non cao
Dù cho dâng cả 1 đời
Cũng không trả được ơn người nuôi ta.
Vì bấp bênh trong cuộc sống con đã bỏ lại những tháng ngày không dể có trong đời. Với người Mẹ già tóc trắng lưa thưa, với người Cha hao mòn về thể xác. Và rồi khi vấp ngã của cuộc đời thì con mới nhận ra không đâu yêu dấu bằng vòng tay Cha Mẹ. Đó cũng là lúc mà con nhận được, cái ân tình mà Cha Mẹ đã bang trãi cho con. Nhưng con chắt trong tận sâu tình thâm hồng, nỗi lo sợ mình con khi nghĩ đến ngày Mẹ Cha khuất bóng. Cánh hoa thắm bây giờ sẽ chuyễn thành màu trắng lạnh lùng, trong trái tim mất Mẹ đơn côi..!
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không
Để 1 mai mất đóa hoa hồng
Sẽ đuối tiếc những ngày vui bên mẹ.
Thì khi đó ta biết tìm mẹ nơi đâu.
St
► ĐỪNG QUÊN CHIA SẺ CHO BẠN BÈ CÙNG XEM BÀI VIẾT NÀY (▰˘◡˘▰)